Nguyên Đỗ

Mạch Thơ Tắc Nghẽn

Có bao giờ mạch thơ ngưng, tắc nghẽn
Và lời thơ nghèn nghẹn thốt không ra
Này em ơi, tình đằm thắm thiết tha
Vẫn hoài đậm khi nhịp tim còn đập
Bởi em đã hoài nghi và hấp tấp
Giận hờn anh vội vã bỏ đi ngay
Anh thấy em chưa kịp hỏi chào này
Em đã khoá cửa tim em chẳng mở
Em cần thiết như khí lành, hơi thở
Như mặt trời, như ánh sáng, hương thơ
Không có chi đời đâu có mộng mơ
Lòng mương suối gặp nắng khô hạn hán
Vắng bóng em suối nguồn thơ sẽ cạn
Trái tim anh nứt rạn héo sầu đau
Con chim nào giẫy chết dưới lùm dâu
Vẫn nhung nhớ tháng Hạ hương hoa thắm
Mạch thơ nghẽn, mối tình sâu vẫn đậm
Nắng mặt trời, xin loãng giá băng đông
Mạch thơ tình, hãy chảy gộp thành sông
Cho thuyền mộng chạy xuôi mau ra biển
Nguyên Đỗ

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Mạch Thơ Tắc Nghẽn"